NHẬT KÝ CỦA BA VÀ HÀNH TRÌNH ĐẾN NHỮNG VÙNG ĐẤT KỲ DIỆU

Có những cuộc sống cứ êm đềm trôi từ ngày này sang tháng khác
Nhưng có cuộc sống đầy những cung bậc cảm xúc, và những trải nghiệm khác nhau.
Có chuyến đi cứ đơn giản chỉ là chuyến đi
Nhưng có những chuyến đi sẽ làm thay đổi cuộc sống của cả một con người
Cách đây gần 1 năm, khi vẫn còn là một chàng trai tự do và độc thân, tôi quyết định làm một chuyến hành trình bằng xe gắn máy từ Hà Nội lên thẳng vùng Tây Bắc rộng lớn. Đối với những người khác, có thể đó chỉ là một chuyến đi chơi đơn thuần, đơn giản và dễ dàng, nhưng để thực hiện được nó trong thời điểm đó của tôi, tôi đã phải xin phép dừng hết mọi công việc đang ngập đầu và đầy áp lực ở phía sau để có thể tiến lên phía trước. Mất gần hơn một tháng để làm và duyệt giấy xin phép, chưa tới 15 phút để sửa soạn hành lý và vác balo lên vai. Đến bây giờ, khi nghĩ lại, tôi đã không hề hối tiếc.
Chuyến đi đó đã làm thay đổi tất cả cả cuộc sống của tôi.
Chuyến đi trải qua vô số những tuyến đường đầy bụi đất, dạng địa hình, gặp gỡ những con người, những cuộc sống, và cả những cung bậc cảm xúc như muốn vỡ tung. Trong 4 ngày phiêu lãng đó, tôi dường như quên hết mọi thứ mà cuộc sống, công việc hàng ngày tôi đã làm. Chỉ còn là tôi và thế giới xung quanh đang dần hiện ra trước mắt. Lúc đó tôi mới biết rằng sự khát khao hiểu biết và được mở rộng tầm nhìn trong mỗi con người chúng ta nó lớn đến thế nào. Khi đang đi, khi đôi mắt vẫn đang mở ra nhìn về phía trước, thì trong đầu của tôi quyết định mạnh mẽ lại hiện ra. Có những điều mà trong cuộc sống bạn trăn trở và không dám thực hiện thì khi chỉ còn lại mỗi bạn đối diện với thế giới bên ngoài đang hiện ra rộng mở phía trước, bạn lại thấy mình dũng cảm quyết định đến thế nào ! Điều đó chứng minh rằng, khi con người nhận ra chúng ta quá nhỏ bé so với thế giới bên ngoài, thì nó có thể tạo ra những tác động lớn lao làm thay đổi cách nghĩ và tầm nhìn của chính họ.
Và thế là, từ sau chuyến đi đó, tôi đã thực hiện liên tiếp những chuyến đi tiếp theo, xa hơn và dài ngày hơn. Đến những vùng đất xa xôi đến nỗi tôi không nghĩ mình có thể đi được xa đến thế trong cuộc đời mình. Và chỉ khi bạn tự mình vượt qua và chạm tay được đến những nơi đó, bạn sẽ thấy những tác động kỳ lạ đến chính bản thân lớn đến như thế nào.
Những vùng đất như thế, tôi gọi là những vùng đất KỲ DIỆU.
Những dòng nhật ký mở này được tôi ghi lại trong suốt những cuộc hành trình đẹp nhất, đáng nhớ nhất trên khắp các miền đất nước và các nơi trên thế giới. Và nó được dành cho Fuji, đứa con trai bé bỏng chưa đầy 2 tháng tuổi của chúng tôi. Tôi hy vọng, khi lớn lên nó sẽ đọc được những dòng nhật ký này, nó sẽ cảm thấy tình yêu thương, niềm kiêu hãnh, sự mạo hiểm và chút gì đó tự hào vì những gì ba và mẹ nó đã làm và dành trọn hết cho nó. Người đàn ông của chúng tôi sẽ làm tiếp những điều chúng tôi vẫn chưa thể làm được, và tôi tin chắc rằng, cuốn nhật ký này sẽ còn tiếp tục được viết thêm, khi mỗi người chúng ta còn có đủ đam mê và nghị lực để thực hiện ước mơ của chính bản thân mình.
CANHDONG_BATTAN
2014
CHAPTER I – THIÊN ĐƯỜNG CỬU TRẠI CÂU
NGÀY THỨ 1 – Sân bay Chengdu, 15h05 phút
Chuyến đicủa mình bắt đầutừ Quảng Châu, bay khoảng gần 3 tiếng đồng hồ mới đến được Chengdu ( Thành Đô), khởi đầu một chuyến đi, một cuộc hành trình khám phá một vùng đất rộng lớn, nhiều những điều bí ẩn nhưng cũng đầy sức mê hoặc quyến rũ đến lạ kỳ. Vùng đất Tứ Xuyên của đất nước Trung Hoa.
Xưa kia, vùng Tứ Xuyên trong thời Tam quốc là vùng đất kinh đô của nhà Thục, nơi ba anh em Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng sự phò tá tận tụy kiên trung của một trong những vị quân sư nổi tiếng với tài thao lược nhất trong lịch sử mấy ngàn năm của đất nước Trung Hoa – Gia Cát Lượng ( hay còn gọi là Gia Cát Khổng Minh). Đó là một vùng đất hiểm trở, nằm gần như tách biệt với Trung nguyên, nhưng lại có vị trí đặc biệt chiến lược trong việc bình đình thiên hạ của Lưu Bang ( sau này là Hán Cao Tổ, người lập ra nhà Hán) và sau này là nhà Thục của ba anh em nhà Lưu Bị.
Và cho đến bây giờ, điện thờ, lăng mộ cũng như tên tuổi của những vị ấy vẫn còn lưu giữ cho đến ngàn năm ở vùng đất này.
Bây giờ đồng hồ đã chỉ sang 3:15pm, mình đang ngồi đây một mình giữa một sân bay rộng lớn nhưng lại không có lấy một bóng người qua lại. Và rồi từng đợt, từng đợt hành khách lũ lượt kéo xuống, lấy hành lý, rồi lại vội vàng ra đi. Và trả lại cái dáng vẻ hoang vắng tĩnh mịch vốn có. Có lẽ, chỉ hôm trước thôi, mình cũng là một trong số những người như họ. Vôi vàng đến, và cũng vội vàng ra đi. Nhưng bây giờ, mình ngồi đây, một mình. Yên tĩnh và bình lặng ngắm nhìn.
Chỉ còn khoảng 15phút nữa thôi là nhóm bạn cùng đi với tôi sẽ hạ cánh trong chuyến bay mang số hiệu VN 0552. Và mình vẫn đang chờ họ …
Một chuyến phiêu lưu mới lại bắt đầu
16h15 phút, Chengdu International Airport
Cuối cùng mình cũng gặp đầy đủ mọi người. Cả nhóm lên một chiếc xe đã được đặt trước về thẳng khách sạn nằm ở trung tâm thành phố Chengdu. Chengdu ( Thành Đô) là một thành phố lớn nằm ở tây nam Trung Quốc, thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên. Là thành phố lớn thứ 5 của Trung Quốc, sau Thượng Hải, Bắc Kinh, Thiên Tân và Trùng Khánh. Chengdu hiên nay là trung tâm kinh tế, văn hoá và giao thông, là nơi đặt đại bản doanh của những tập đoàn công nghệ, kinh tế lớn như Levono, những dự án của Intel hay Microsoft.
Từ sân bay về đến trung tâm thành phố khoảng chừng 16km. Đường xa lộ cao tốc xe chạy băng băng, tốc độ toàn trên 100km/h. Hiện nay, Trung Quốc vẫn là một trong những quốc gia xây dựng và phát triển cơ sở hạ tầng nhanh và phải nói là tốt nhất trên thế giới. Thành phố Chengdu đần dần được hiện ra, những toà nhà, building to lớn hoành tráng mang đậm chất phô trương của đất nước này. Đường phố và vỉa hè rộng thênh thang, mật độ cây xanh khá nhiều và lượng xe cộ đi lại giao thông dày đặc như mắc cửi. Vẫn như các thành phố khác của Trung Quốc, giao thông chính trên đường ở Chengdu vẫn ô tô, taxi, xe bus công cộng, xe đạp điện và người đi bộ. Xe máy bị cấm tiệt ở đây. Có lẽ đó là cách tốt nhất để chống sự ô nhiễm môi trường và văn hoá đi lại của người dẫn được gọn gàng và đỡ lộn xộn hơn. Và Vietnam chính là một ví dụ điển hình và rõ nét nhất về sự lộn xộn và ô nhiễm trong giao thông ảnh hưởng đến cuộc sống người dân như thế nào.
Chiều nay, Chengdu đón chào chúng tôi bằng một màn thời tiết mây mù và ảm đạm. Cảm giác đầu tiên của tôi về Chengdu tuy là một thành phố rộng lớn và nhộn nhịp, nhưng tôi vẫn thấy nó buồn mênh mang như chính cái thời tiết bây giờ phủ xuống đây vậy. Và rồi, chiếc xe cũng chở chúng tôi về đến khách sạn mà chúng tôi đã đặt trước qua trang Hostelworld, một website khá nổi tiếng chuyên đặt phòng dành cho dân phượt quốc tế. Traffic Inn, là tên hostel mà chúng tôi sẽ ở đó.Tuy là một hostel nhỏ, nhưng sảnh tiếp tân và khu vực công cộng của nó lại có thiết kế dễ thương và hợp lý vô cùng, làm tôi khá bất ngờ. Nhỏ, xinh xắn nhưng đầy đủ. Quầy tiếp tân kiêm cashing bán hàng, lưu niệm và những đồ dùng cá nhân thiết yếu. Một bàn billard lỗ, một phòng cafe kiêm nhà hàng nhỏ với thiết kế đơn giản nhưng khá mạnh mẽ và ấn tượng với gam màu đỏ mận. Và qua khung cửa lớn, ta còn thấy cả khoảng sân nhỏ với những chiếc bàn gỗ mộc mac đã phần nào bạc vì màu của nắng mưa.
Sau khi hoàn tất thủ tục và đặt xe cho cả chuyến đi. Chúng tôi được nhân viên khách sạn dẫn lên phòng ở. Phòng của chúng tôi là một căn phòng nhỏ, bao gồm 6 giường, được chia làm 2 tầng như ký túc xá dành cho sinh viên. Rất sạch sẽ và đầy đủ vật dụng thiết yếu cho từng giường như khăn tắm, xà phòng, bàn chải đánh răng. Đây là một điều khá đặc biệt vì thường thì ở các hostel khác, những vật dụng dành cho cá nhân như vậy sẽ không có, mà do từng người phải tự trang bị cho riêng mình. Mỗi tầng có một khu vực toilet công cộng chung. Tuy gọi là công cộng nhưng lại rất sạch sẽ và gọn gàng. Cả nhóm chúng tôi ở chung một phòng như vậy, mỗi người mỗi giường, khá vui và cảm giác thú vị hơn ở khách sạn nhiều. Giá mỗi giường như vậy rất rẻ, khoảng 40 tệ, tương đương với 160,000 đồng Việt Nam. Ổn quá chứ phải không nào
Một ngày đầu tiên ở Chengdu như vậy là khá ổn và đúng kế hoạch đề ra của chúng tôi. Bật ngọn đèn ở đầu giường để đánh dấu lộ trình cho ngày mai, ngày mai chúng tôi sẽ chặng đường sớm
12h19′, Tracffic Inn, Chengdu
NGÀY THỨ 2
Đúng 6h45p điện thọai báo thức của tôi rung lên. Thật ra thì trước lúc đó, những điện thoại của những người bạn bên cạnh đã lao dóc rao lên làm mình thức giấc rồi, nhưng cái thú ngủ nướng trong một buổi sáng lành lạnh làm tôi cố gắng tận hưởng thêm cảm giác ấm áp trên cái giường trong khách sạn lạ lẫm này. Vệ sinh cá nhân nhanh chóng được hoàn thành và thoải mái, mặc dù khu WC được dùng chung cho cả tầng khách sạn. Có lẽ những du khách ở đây hầu hết đều là những dân phượt từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới, Mỹ, Âu, Úc và cả các nước châu Á trong đó có cả những nhóm Việt Nam khác, hầu như ai đều có những tác phong nhanh nhẹn và cả sự trải nghiệm nhất định nên tuy có những vấn đề sinh hoạt mang tính tập thể và cộng đồng, nhưng vẫn có sự gọn gàng và tôn trong nhất định. Cả nhóm lục đục kéo xuống phòng lể tân và phòng ăn ở phía dưới. Người thì gọi ốp la, người thì gọi bánh Pan cake cho bữa sáng riêng mình. Còn tôi vốn thủ sẳn một ly mì ăn liền to đù ng từ lúc ở Quảng Châu. Chỉ cần pha chút nước sôi có sẵn tại hành lang, vậy là cũng có được 1 bữa sáng ngon lành và đầy chất …tiết kiệm.
Theo kế hoạch là 7h30 là xuất phát, nhưng mọi người cũng rề rà, tận hưởng thêm cảm giác buổi sáng sớm lành lạnh ở Thành Đô nên phải đến 8h xe chúng tôi mới được khởi hành. Bác tài là một chú người Trung Quốc khoảng tầm 40 tuổi, vóc người gầy và nhỏ với khuôn mặt khá lành. Theo văn hoá người Hoa thì bất kỳ một người nào chuyên làm công việc nào đó đều ví dụ như tài xế, đầu bếp, thầy lang …hay vô vàng các công việc khác được tôn trọng gọi là Sư phụ. Nghe oách ko
Chiếc xe Mercedes 16 chổ từ từ lăn bánh đưa cả nhóm chúng tôi rời Chengdu. Từng toà nhà chung cư đồ sộ màu tối, những khu phố buôn bán, mua sắm dần dần thưa dần, thưa dần. Thay vào đó là khung cảnh nông thôn của Trung Quốc dần dần hiện ra. Những cánh đồng cỏ, những hồ nước, những căn nhà nhỏ tường màu trắng, ngói màu đen nằm rải rác dọc con đường. Phải công nhận một điều rằng đường xá ở đây rất tốt. Cả buổi sáng xe ô tô của chúng tôi luôn giữ nguyên tốc độ gần 100km/h. Đường rộng thênh thang, làn phân các chiều rõ ràng và hệ thống barie chắc chắn làm chuyến đi bằng ô tô của chúng tôi rất thoải mái và thời gian dường như ngắn lại. Mọi người trên xe gần như ai cũng tranh thủ ngủ thêm bù chút khi sáng nay phải thức dậy sớm trong tiết trời lạnh của vùng phía bắc này. Có hai cách để đi từ Chengdu đến Cửu Trai Câu là đường bộ và đường hàng không. Khoảng cách gần 560km của Chengdu và Cửu Trại Câu là khá xa đủ để tuyến bay này hoạt động liên tục. Tuy nhiên vào thời gian này, sân bay Cửu Hoàng ở Cửu Trại Câu luôn ở trong tình trạng thời tiết không được tốt lắm, nên tình hình là máy bay bị delay liên tục là không tránh khỏi. Mặc khác giá vé của tuyến này khá cao, nên nó chỉ dành cho những bạn nào muốn tiết kiệm thời gian đi lại và đủng đỉnh tiền trong ví tiền của mình.
Chúng tôi chọn phương án đi đường bộ. Có hai cung đường để di chuyển từ Chengdu đến Cửu Trại Câu. Một cung là đường cao tốc Miên Dương, con đường này có lộ trình dài hơn, nhưng bù lại thì có khung cảnh được đánh giá là khá đẹp, nhất là trong thời tiết mùa thu như bây giờ. Còn một cung đường khác gần hơn đường Miên Dương một chút là cung đường đi qua thị trấn Songpa. Nhưng trên lộ trình đã được chúng tôi định trước thì trước sau gì chúng tôi cũng sẽ phải ghé đến Songpa để dừng chân sau khi đi Cửu Trại Câu nên lộ trình được chọn là cung đường Miên Dương. Do Tứ Xuyên được bao quanh bởi hệ thống núi Thanh Thành và Hy Mã Lạp Sơn nên núi non ở khu vực này rất trùng trùng điêp điệp, hết dãy núi này đến dãy này đến dãy núi khác như những bức thành luỹ tự nhiên khổng lồ bao bọc lấy vùng đất này.
Theo đề nghị của sư phụ, Chúng tôi ghé vào một quán cơm ven đường để ăn trưa. Khi xe dừng lại, cả nhóm xuống xe, thì trong nhà hàng cả 1 nhóm người từ phục vụ, đầu bếp và hình như cả chủ quán đều đứng ra tiếp đốn làm chúng tôi bỗng… chột dạ. Sợ nghĩ giống như cơm tù mài dao chém đẹp như ở Vietnam mình thì chết.
Nhưng hoá ra, đó lại là bữa ăn ngon nhất từ lúc bắt đầu chuyến đi này. Gần 5,6 món được gọi, đầu bếp quán nấu ăn rất vừa miệng, lại không quá nhiều dầu mỡ như những nhà hàng khác. Đến khi tính tiền lại càng bất ngờ cho chúng tôi hơn nữa, trung bình mỗi người chỉ khoảng 50k VNĐ cho một bữa ăn quá sức thịnh soạn trên đường.
Sau một buổi sáng trên đường cao tốc, xe chúng tôi bắt đầu lên dần độ cao. Đường cao tốc dần nhường chỗ cho những con đường nhỏ hơn, và không tốt bằng. Nhưng cảnh vật thiên nhiên thì ngày càng đẹp hơn, và hùng vĩ hơn gấp bội. Những khu rừng lá vàng, lá đỏ xuất hiện ngày càng nhiều, lúc che, lúc mở dọc 2 bên vách núi nơi con đường nhỏ đưa chúng tôi len lỏi xuyên qua. Có lúc cả bên bên chúng tôi là vách núi dựng đứng, những khóm cây bụi mọc len kẽ đá như những bức tranh thuỷ mặc của những nghệ sĩ tài hoa. Mây che núi, rồi lại núi xuyên mây. Thấp thoáng đâu đó là những căn nhà gỗ có, đá có, và cả những căn nhà nhỏ xây bằng tường đất nện nằm ẩn khuất trong những tán cây rực màu vàng đỏ. Tất cả tạo nên một khung cảnh nên thơ tuyệt vời. Thỉnh thoảng khi băng qua những thung lũng như vậy, chúng tôi lại phải cho xe dừng lại để thoả sức ngắm nhìn. Cuộc đời có những lúc cảm thấy sung sướng chỉ vì những khoảnh khắc nhỏ nhoi như vậy.
Suốt chặng đường đi, chạy dọc theo chúng tôi là một con suối khá lớn, nước của dòng suối này có màu xanh ngọc bích rất đặc biệt. Có lẽ dòng suối đó được chảy dọc theo những ngọn núi đá vôi đồ sộ nên chất nước qua hàng triệu năm được tạo ra có màu xanh như vậy chăng. Nó làm tôi nhớ về những con suối có màu xanh ngọc bích trong vắt đến lạ kỳ tuyệt đẹp ở vùng Pắc Pó, Cao Bằng ở đất nước ta vậy. Phải đến gần 7h tối, xe chúng tôi mới đến được Cửu Trại Câu. Khách sạn lần này chúng tôi ở có tên là Angelie Hotel. Tuy là Hotel, nhưng ở trên tầng 5, cũng là tầng thượng của khách sạn có một dãy phòng Hostel, dạng ở kiểu tập thể dành cho dân phượt giống như khách sạn chúng tôi ở Chengdu. Cùng phòng với tôi đợt này là 1 anh chàng to lớn có bộ râu quai nón màu râu ngô đến từ Pháp, một cô gái đi một mình đến từ Bồ Đào Nha, và thật bất ngờ, cũng có một bạn Vietnam, hiện đang làm việc tại Singapore và đi một mình qua đây. Công việc và sự trải nghiệm của người bạn Việt Nam mới quen này là cả một sự bất ngờ này đến bất ngờ khác, mà tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau. Cả nhóm làm quen và hỏi thăm lộ trình của nhau trước khi ai về giường người nấy.
Với lấy cái điện thoại di động với sim Trung Quốc đã sạch bét tiền trong tài khoản, nó bây giờ đã trở thành cái đồng hồ bao thức không hơn không kém. Tôi đặt hẹn giờ thức dậy lúc 5h30 sáng với nhiệt độ được báo trước cho ngày mai là 3 độ C. Vẫn như cũ, trước khi ngủ, tôi lấy cuốn sổ chép tay bìa da của mình và chép vội những dòng chữ này vào những trang giấy thô dày đen nhẻm trước khi nó kịp bay đi mất sau giấc ngủ dài. Vì không có đèn đầu giường như khách sạn trước tôi ở, tôi phải dùng cây đèn pin nhỏ kẹp vào hai ngón tay để lấy ánh sáng. Cái cảm giác bắt mình làm một việc gì đó trong hoàn cảnh thiếu thốn và không tiện nghi ở nơi xa lạ, nhưng nó lại có sức hấp dẫn và kích thích lạ thường. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được cảm giác này, một mình và hí hoáy ghi chép trong một căn phòng nhỏ bên ngoài lạnh 3 độ với cây đèn pin trên tay.
12 giờ 35 phút, cổng bên ngoài CỬU TRẠI CÂU
NGÀY THỨ 3, NGÀY THỨ 4
Đúng 5h30 sáng, gần như cả khu khách sạn đều đã thức dậy và sửa soạn đồ đạc. Dường như không ai muốn mình là người bỏ phí một phút giây nào để có thể càng sớm vào được Cửu Trại Câu. Ngoài trời thời tiết đang rất lạnh. Khoảng 3 độ C, căn phòng của mình nằm ở trên tận tầng 5, hay chính xác hơn là trên nóc của khách sạn. Từ đây, tôi có thể phóng tầm mắt thấy được một phần nhỏ khung cảnh của thị trấn vẫn còn đang tối mịt mù, và cả một vách núi to đùng đứng sừng sững ở phía sau. Khu vệ sinh bây giờ đang lác đác những bạn đứng xếp hàng để chờ đến lượt của mình. Dân Âu Mỹ hay Á đủ cả. Tiếng rì rầm nói chuyện như xoa nhẹ vào bầu không khí lạnh cóng đến tê người và đầy hơi sương.
Từ khách sạn đến cổng vào của Cửu Trại Câu khoảng 500m. Cả nhóm chúng tôi từ người từng người đi bộ dọc trên vỉa hè lát đá của đường lộ. Bên cạnh đó là một con suối nhưng được gia cố bởi hai bên bờ kênh bằng bê tông cốt thép. Nước suối chảy xiết và kêu vang ầm ĩ.
Vé vào cửa khu Cửu Trại Câu là 320 tệ (220 tệ tiền vé + 90 tệ tiền vé xe buýt bên trong khu vực Cửu Trại Câu), có nghĩa là khoảng gần 1,1 triệu đồng Việt Nam. Lúc này, thẻ Sinh viên quốc tế của chúng tôi bắt đầu phát huy tác dụng. giá vé được giảm một nửa cho chúng tôi chỉ còn lại khoảng gần 200 tệ thôi. Qua cổng soát vé, tất cả du khách được đưa lên xe buýt. Xe buýt của công viên Cửu Trại là loại xe cỡ to, có kính rộng và thoáng hết cả từ đầu cho đến đuôi xe để người ngồi trong vẫn có thể nhìn ngắm thoải mái cảnh vật xung quanh hai bên mà vẫn không bị vướng tầm nhìn.
Tôi muốn giới thiệu đôi chút về Cửu Trại Câu. Cửu Trại Câu là một quần thể thung lũng, núi non và hồ nước, nằm ở Nam Bình cách thành phố Chengdu ( tỉnh Tứ Xuyên) khoảng 450km về phía bắc. Được hình thành trên vùng núi đá vôi trầm tích ở độ cao 4000m so với mực nước biển với hệ động thực vật phong phú. Theo truyền thuyết, xưa kia ở trên trời, nam thần Đạt Qua yêu say đắm nữ thần Yêu Lạc Sắc Mô nên dùng gió và trăng tạo nên một tấm bảo gương tặng người mình yêu. Khi nữ thần Yêu Lạc Sắc Mô cầm tấm gương soi đã bất ngờ bị ma quỷ quấy phá nên tấm bảo gương bị vỡ và rơi xuống trần gian, biến thành 108 mặt biển hồ long lanh. Bởi thế, người xưa kể lại rằng Cửu Trại Câu ngày nay chính là những mảnh vỡ từ chiếc gương được làm từ gió và trăng của nam thần Đạt Qua tặng nữ thần Yêu Lạc Sắc Mô thuở ấy. Theo nghĩa Hán, Cửu Trại Câu có nghĩa là chín cái làng, vì xưa kia nơi đây là nơi ở của chín ngôi làng của người Tạng sinh sống bên dòng suối.
Chiếc xe buýt đưa tôi cùng mọi người chạy thẳng một mạch lên ngã ba chữ Y và rẽ sang nhánh phải của Cửu Trại Câu. Từng cảnh vật, từng khung hình, từng hệ thực vật sinh thái màu sắc cực kỳ đa dạng hiện ra, rồi lại vụt mất đi để nhường cho những cảnh vật khác. Những cánh rừng nguyên sinh, hồ trong vắt đến tận đáy, thậm chí màu nước đa sắc luôn thay đổi theo từng góc nhìn làm nhiều đợt xuýt xoa, ngạc nhiên lẫn trầm trồ chợt rộ, chợt tắt trong xe. Chiếc xe đưa tôi lên điểm cao nhất của nhánh phải, sau đó tôi bắt đầu cuộc hành trình khám phá bằng cách đi bộ xuống dần phía dưới.
Không thể tả được hết sự lung linh, quyến rũ cũng như vẻ đẹp kỳ lạ khó cượng lại của Cửu Trại Câu. Những con đường gỗ nhỏ, cong cong mềm mại đưa tôi len vào những khu rừng rợp mắt màu lá vàng lẫn lá đỏ. Những hồ nước có màu xanh ngọc bích và trong vắt đến lạ kỳ, trong đến nỗi ta có thể nhìn thấy từng mảng cây, hòn đá nằm ẩn trong làn nước. Xa xa, là những ngọn núi tuyết hùng vĩ, đỉnh nhọn hoắt như những kim tự tháp khổng lồ vươn thẳng đến bầu trời xanh ngắt không một bóng mây. Đâu đó trên đường, những thác nước nhỏ có, lớn có, và đồ sộ cũng có, thay nhau như những bậc thang đổ nước ầm ĩ xuống vùng xuôi. Những con đường bằng gỗ được lắp dựng chạy men theo vách đá. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là hồ nước xanh thăm thẳm màu ngọc bích, như những tấm gương khổng lồ soi cả nền trời. Có lúc mình tưởng chừng như không phân biệt được đâu là trời, và đâu là đất, đâu là mây và đâu là mặt nước. Vì cả hai như hóa làm một, hòa quyện vào với nhau như một bức tranh tuyệt vời. Một bức tranh hoàn mỹ do tạo hóa tạo ra và ban tặng cho con người.
Cả quần thể Cửu Trại Câu là quần thể của hồ nước, của núi, và của những cánh rừng được hòa với nhau làm một. Bên cánh phải là những hồ như Hồ Thiên Nga, Hồ Panda ( Gấu trúc), Hồ Ngũ Hoa. Cánh trái là hồ Long Lake ( hay còn gọi là hồ dài như cái tên Tiếng Anh nó vậy ^^) , Colorful pond, Hồ Upper Seasonal, Middle & Lower Seasonal. Thác Norilang, hồ Tê Giác, hồ Tiger, hồ Dragon, và hồ Shuzheng đối diện với khu làng cũng tên là Shuzheng tuyệt đẹp của người Tạng. Tất cả như hòa quyện với nhau làm một, làm tôi như đi lạc giữa chốn thiên đường.
Một thiên đường nơi hạ giới.
Nếu có một lời khuyên nào đó dành cho những bạn muốn khám phá hết Cửu Trại Câu thì các bạn phải mất ít nhất là 2 ngày mới có thể thõa mãn phần nào ở vùng Cửu Trại này.
Ngày đầu tiên, các bạn hãy khám phá hết khu cánh phải và khu cánh trái, sau đó kết thúc ở cảnh vật phía dưới khu làng Shuzheng. Còn ngày thứ 2, các bạn hãy giành thời gian khám phá khung cảnh từ khu làng Shuzheng trờ ra phía ngoài khu vực cổng vào của Cửu Trại Câu. Các bạn sẽ cảm thấy không bao giờ tiếc nuối vì điều đó. Đến bây giờ, mình vẫn nhớ nhất là vị trí ngồi nghỉ ngơi và ăn trưa bên bờ hồ Shuzheng, nơi mình có thể nằm dài trên bãi cỏ, gác đầu lên tay và thả sức ngắm nhìn toàn cảnh khu làng Shuzheng đang nằm ẩn hiện trên ngọn đồi ở phía trên cao. Có lẽ đó sẽ là một cảm giác khó quên nhất đối với mỗi người trong chúng tôi vào lúc đó.
Mình có nhớ một lần nào đó, lâu lắm rồi, khi mình đọc một bài phỏng vấn của Tổng giám đốc Tập đoàn Hermès toàn cầu Patrick Thomas, một trong những thương hiệu xa xỉ nhất trên thế giới, và mình rất thích một câu nói của ông ấy. Ông ấy đã từng nói rằng “ Mỗi người trong chúng ta đều có quan điểm khác nhau về luxury. Với tôi, đó là khi tôi thả mình vào với thiên nhiên hoang dã, ở trong rừng, nghe tiếng chim hót, ngắm mặt trời lên … Đó là luxury “
Và bây giờ, tôi cũng vậy, tôi đang thật sự cảm thấy …luxury
( … Còn tiếp …)
Leave a Reply